[You must be registered and logged in to see this link.]Lớp học dê ...
Nguồn :
[You must be registered and logged in to see this link.]Tác giả : mưa_buồn tác giả truyện nụ hôn bị đánh cắp, lớp 13 (link truyên lớp 13
[You must be registered and logged in to see this link.] )
Part 1 :
Trời nắng, len qua tán cây , rọi thẳng vào biển số lớp 12D...
Biển số lớp - 12D..bảng tên lớp đã bị nhìu đứa kết thêm chữ "Ê" vào sau chữ "D" --> 12DÊ
Lâm vác cái cặp nặng trịch vào , nó quăng cặp lên ghế rồi úp mặt xuống bàn mà ngáy như sấm...
[Lâm - siu sao bóng rổ của khối !]
...UI!...Lâm quát lên khi ai đó cú một cái thật mạnh vào đầu nó -" Thèng nèo mà láo zậy ! hok thấy tao đang "an giấc" hở? "
- Tao nè ! đc hok? - Thằng Hải đứng chễnh chệ trước mặt Lâm...
Lâm cười xoà...*gãi đầu*...-" à há ! "dê trưởng" zô sớm thế !
Cách gọi của Lâm khiến Hải cũng cười..đẩy gọng kính..
[ Hải - lớp trưởng của lớp 12Dê(12D)...đc lũ "dân đen" trong lớp đặt biệt danh là Dê trưởng !]
Hai thằng đang 8 chuyện vụ bóng hôm trước thì một bàn tay xoè ra trước mặt Lâm...
Giọng Hà vang lên -" Lâm ! đóng tiền quĩ ! nhanh! lần này hok nợ nần ghi sổ gì nữa nhá !"
Lâm gãi đầu -" Kìa dê quĩ !Làm khó Lâm quá ! đã nói để năm sau đóng luôn một lần mà !"
Hà đẩy gọng kính , nhăn mặt.....
[ Hà - Thủ quĩ của lớp "Dê"..đc gọi tắt là Dê Quĩ ! ]
Lớp đang yên tĩnh bỗng nháo nhào lên vì thông báo hết sức HOT của Phương !
[ Phương -biệt danh "Dê phó ", là lớp phó học tập của lớp 12DÊ !!! ]
- Mọi người im lặng nghe thông báo đi nào !!!!Lớp ta sẽ có thêm một học sinh mới ! một bạn nữ!
Bọn kon trai rú lên điên dại - " HÚ Hú Hú ! Dê Phó ới ời ! mem mới đẹp hok dê phó???"
"Dê Phó" Phương cười...-" Xinh cực !"
Thằng Tuấn Anh đưa tay vuốt mái tóc bóng keo , hất mặt lên đá lông nheo -" Ok ! đẹp trai rồi !! Tao sẽ khiến ẻm phải nghiêng ngã ! Hehehee !"
[ Tuấn Anh - biệt danh Bang Chủ Cái Bang ! người đc xem là thuộc "cấp độ đặt biệt" trong lớp..]
Bọn trong lớp bật cười......Xuyến tặc lưỡi - " Lũ boy lớp DÊ có khác ! trời ạ !"
[ Xuyến - một đứa con gái khó tính ]
.................................................. ................
Chuông reo , Cô chủ nhiệm bước vào...theo sau là một đứa kon gái trông xinh xinh , đúng như Phương nói , bọn kon trai mững rỡ ra mặt !
Đứa con gái cười , trong duyên lạ - " Mình là Lâm Huỳnh Ngọc ! Xin đc giúp đỡ nhìu !!!"
Xuyến chép miệng -" Làm dáng gớm !"
Tuấn Anh cười nham nhở , đứng dậy -" Thưa cô ! em xin phụ trách kèm cho bạn í ạ !"
Ngọc cười , nó bước xuống ngồi kế Tuấn Anh một cách rất tự nhiên !
Dê trưởng Hải tỏ vẻ vui khi thấy mem mới cũng khá hoà đồng..
Dê phó Phương thì lật đật bổ sung tên vào danh sách lớp..
Lâm ngồi ngớ người..." Lâm Huỳnh Ngọc.." tên quen quá ,mà sao nó không nhớ là đã nghe ở đâu....nó gãi đầu , cố gắng nhớ...rồi nó giật mình....móc điện thoại ra nhắn tin cho thằng bạn trường khác - " Hum tr"c mày có nói gì gì đó về kon nhỏ tên là Lâm Huỳnh Ngọc phải ko? Con nhỏ đó chuyển vào lớp tao nè !"
..Chưa đc mấy phút thì có tin nhắn trả lời...mồ hôi Lâm đổ dài khi đọc -" Con nhỏ đó vừa chuyển từ trường tao đi ! nếu nó chuyển về chung lớp với mày thì mày nên cẩn thận...nó là "trùm lừa" đó !"
Từ khi Ngọc đến , lớp DÊ rộn hẳn lên , ai cũng bu quanh cô bạn mới này....Lúc ấy , Lâm chỉ biết gục đầu xuống bàn mà "an giấc" , nó chẳng quan tâm đến lũ con gái rỗi hơi...
Xuyến đưa ly nước lên miệng , chỉ tay về phía bàn của Tuấn Anh - " Khiếp ! chỉ cho người ta học Hoá mà ngồi sát nút , sao hok cầm tay chỉ cách viết chữ lun đi ! trời ạ !"
Chả là Tuấn Anh đang kèm cho Ngọc môn Hoá vì nhỏ bảo nhỏ rất yếu môn này..
"Dê phó" Phương cười cười , giật ly nước từ tay Xuyến -" Thôi đi bà ! người ta giúp đỡ mem mới thì có gì đâu mà bà khó chịu thế !"
Xuyến chả thèm quan tâm...
Lâm đang ngủ , nghe mấy câu đối thoại của Xuyến và Phương , nó chỉ bik gãi đầu...nhớ lại tin nhắn hum wa của thèng bạn..." Con nhỏ Ngọc đó giỏi nhất là môn Hoá , mà sao nó cứ vờ như là hạng ngu ! mày chớ có bị lừa..."
.................................................. ............................
chìu ,
Lâm lon ton đạp xe ra tiệm game...nó tí tửng với 10.000 trong túi áo..."tiệm game đang vẫy gọi !"
Lâm phóng xe rẽ vào khu phố...nó dừng xe nghía quanh chờ qua đường , đột nhiên nó khựng lại , đám người đang đi bên kia đường là...Lâm ngó thấy giống Ngọc ! Chính xác là Ngọc !
Cô mặc áo hai dây với chiếc quần jean ngắn chưa tới đầu gối , mái tóc duỗi xoã ra...cô cười nói hú hí với đám người đó...rẽ vào một quán n"c.
Lâm tặc lưỡi , nó phóng xe qua đường , dừng ngay tr"c quán net...
.................................................. ...............
9h tối,
Lâm vội vàng ra lấy xe , lo chat dữ wá khiến nó wên cả giờ giấc , ngày mai bài nhìu ra phết , vậy mà...
Ngang wa đoạn đường ban nãy , Lâm vẫn thấy Ngọc ngồi trong quán , vẫn cười , vẫn nói , vẫn chiếc áo 2 dây + chiếc quần jean , Lâm tặc lưỡi lần II , ngán ngẩm - " Thứ con gái gì mà..."
.................................................. ............
Lâm lè lưỡi , mún ná thở , đang học bài mà nó cứ mún ngủ..tối wa nó học bài khuya...
Dê trưởng Hải quay xuống nghía Lâm , đưa cho nó cây tăm..
Lân ngớ người - " gì vậy mày?"
" Để mày chống mắt lên mà học pài chớ chi !" - Thằng Hải cười cười...
Lâm đang định mắng nó một trận thì giọng thằng Tuấn Anh ngọt xớt vang lên...
"Ngọc ! Ngọc xem 2 con bươm bướm ngoài cửa sổ kìa...tụi nó cứ quấn quít lấy nhau..giống như 2 đứa mình nè...!"
Ngọc đưa tay che miệng cười cho câu nói đùa của Tuấn Anh...
Bên dãy kia , con Xuyến đưa tay túm chặt cổ áo , tay kia bấu víu xunng quanh - " Cứu Cứu ! Tao lên cơn đau tim !! cứu cứu ! nổi da vịt wá !!!!!!!!!!"
Phương với Hà cười nắc nẻ , Xuyến tặc lưỡi , nhái theo động tác vuốt tóc của Tuấn Anh rồi giả giọng Tuấn Anh -" Ngọc ơi ! bạn xem...2 kon chó ngoài kia giống tụi mình quá !"
Phương với Hà ôm bụng cười lăn ra đất...
Lâm hết chịu nổi , nó kéo thằng Tuấn Anh ra ngoài sân
" Mày kéo tao đi đâu vậy , hok thấy tao đang tán gái hở?"
" tán cái đầu mày ! mày nghe tao nói ! đừng thân với con nhỏ đó wá !Nghe chửa? bang chủ cái bang !"
Tuấn Anh nhăn mặt -" đừng thân wá là seo? mày ganh tị hở? Níu mày mún cua nó thì cứ nói , tao nhường , thằng này hok giành với anh em đâu !"
Lâm gắt -" Cua cái đầu mày ! hạng con gái láo lếu như vậy , có cho thêm quà khuyến mãi tao cũng dek thèm ngó !"
.................................................. ...........
Cô dạy Văn bước vào lớp...lật sổ điểm....chấm bút , gọi - " Lâm Huỳnh Ngọc lên trả bài !"
Ngọc lật đật lấy 2 quyển vở , bước lên bàn giáo viên , vẻ mặt buồn thảm...
Cô lật vài trang tập...nhìn nó -" có học bài chưa em?"
Ngọc rưng rưng -" em...em xin lỗi cô...hôm qua má em bệnh nặng , phải nhập viện , em lo cho má cả ngày nên không có thời gian học bài...em...em xin lỗi cô , em hứa hôm sau sẽ học bài đầy đủ..."
Cô thấy nó khóc mà tội nghiệp , gấp 2 quyển vở lại đưa cho nó -" Lần sau trả bài bù !"
Đám dưới lớp nhao nhao cho rằng Ngọc quá thương má , ai nấy điều cảm động ...
Lâm vò nát tờ giấy trong tay , lẩm bẩm -" Khốn Kiếp !Tối wa ăn chơi cho nát nhà nát cửa rồi bây giờ giả vờ nói là má bệnh ! cái đồ...."
.................................................. ......................
.................................................. ...................
Lâm ngồi bệt xuống sân thở hồng hộc , nó ko tiếc lời than thở , chạy mấy vòng sân cơ mà...
Xuyến cầm quyển vở để "tạo gió" - " Thầy ác thật , mình cành vàng lá ngọc vậy mà bắt chạy 5 vòng sân , học Thể Dục cũng phải có chừng mực chứ ! trời ạ !"
2 chữ "trời ạ!" cuối mỗi câu nói có lẽ là thói quen khó bỏ của Xuyến..
Lâm quay qua -" Thôi đi bà nội ! bà mà cành vàng lá ngọc cái quái gì ! cành nhựa lá nhôm thì có ! bán 200đ gió coi nèo !"
Xuyến liếc Lâm mún rớt con mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn quạt cho nó.
Cả đám đông hú lên , Lâm và Xuyến hoảng hồn nghía wa , hok hỉu chuyện gì sất...vội chạy lại...
"Dê phó" Phương thở gấp -" Mau ! mau dìu Ngọc lại chỗ mát đi ! Mau lên Tuấn Anh !"
Tuấn Anh đưa tay đỡ Ngọc...dìu vào bóng râm...
Hỏi ra mới bik , Ngọc bị té , mém xỉu (chứ chưa xỉu )...
Ngọc lau vội mồ hôi trên mặt , nói với Tuấn Anh - " Cám ơn nha ! Có lẽ mấy hôm nay Ngọc thức khuya lo cho má nên bây giờ mệt chạy không nổi , tệ thật !"
Tuấn Anh cười ,
Xuyến tặc lưỡi -" Tiểu thư quá ! gớm !"
Lâm lẩm bẩm - " Thức khuya ăn chơi thì có..."
......................................
Lâm vác cặp vào lớp , mặt nó trong dữ tợn phát khiếp, mắt trợn ngược , chẳng đứa nào dám lại gần , ngay cả " Dê trưởng" Hải là đứa chơi thân với nó !
Lâm đi cà ngắc cà ngắc khiến Xuyến ngạc nhiên , lại hỏi thăm - " Lâm sao thế ! Chân bị gì á ! bất cẩn thế ! trời ạ !"
Lâm ngồi xuống , không nhìn Xuyến nhưng miệng vẫn trả lời - " Không sao ! trúng số nên đổi tướng đi cho sang !" , Lâm nói đùa mà giọng nó đầy đe doạ , phát khiếp.
Xuyến hỏi lại - " Sao thế? Hỏi thật mà trả lời thế ! trời ạ !"
Lâm tiếp - " Đẩy xe Ben cứu bà zà nên bị thương !"
Xuyến tức , quay đi , hok thèm hỏi..."Dê trưởng" Hải kéo Xuyến qua một bên , thì thầm...Xuyến "À...!" một tiếng rõ to..hỉu..
Chả là đội bóng rổ của Lâm vừa thi đấu trân chung kết , Lâm bị chơi xấu , bị bọn kia kẹp chân , vặn , đến nỗi phải ra sân , Lâm mà ra sân thì chữ THUA như hiện rõ trên mặt bóng ấy chứ ! Lâm là con át chủ bài mà...
Lâm hậm hực , cứ đập tay xuống bàn mãi...nó tức lắm mà ko nói gì đc..
Ngọc mon men lại gần , hỏi thăm rất thân mật -" Bạn bị sao thế Lâm?Có đau lắm ko?"
Lâm liếc thấy Ngọc càng nóng máu hơn , nó đẩy Ngọc thật mạnh , quát lớn không thể tả - " Thằng này có chết cũng dek cần quan tâm ! Biến !"
Ngọc tỏ vẻ sợ sệt...nó rưng rưng mắt..
"" Bang chủ cái bang" Tuấn Anh dù rõ là Lâm đang bực mình nhưng vẫn không chịu nổi thái độ quát mắng kon gái của nó , bèn xáp lại -" Mày đừng có giận cá chém thớt ! "
Lâm trợn mắt -" Mày thì biết cái quái gì !"
Tuấn Anh nóng máu nhào vào túm cổ áo của Lâm , Lâm cũng đưa tay đấm thằng bạn một cái..
Chả ai nhường ai , 2 thằng túm cổ áo , nện nhau không thương tiếc...
Hải nhào vào can cũng bị dính " đạn lạc"...
.................................................. ............................
Giờ ra chơi ,
Lâm lại ngủ , đó là sở thik , là thói quen , cũng là mục đích sống của nó...
Bỗng Lâm giật mình thức giấc bởi tiếng la của con gái.
Ngước mắt lên , hỏi rõ , mới biết...
Ban nãy , Ngọc đưa tay vào cặp lấy quyển vở ra , nó hoảng hồn vất ngay quyển vở xuống đất...
Cuốn vở bị xé nham nhở , kẹp một con gián đầy máu me , trong đó ghi thêm vài lời đe doạ ...
Ngọc khóc thét lên , nức nở...
Mấy đứa trong lớp bu lại an ủi , vỗ về...
Ngọc cứ nấc lên - " Ngọc...Ngọc sợ quá...chắc ai đó ghét Ngọc lắm nên mới làm thế...hix...hix....Ngọc đáng ghét như vậy sao....hix hix...."
Lâm gãi đầu , thở dài , nó dám chắc con gián đó là do Ngọc tự nhét vào...khỏi suy nghĩ cũng biết...cô nàng giả tạo thế mà ko ai nhận ra....Lâm thấy Ngọc khẽ nhẻn miệng cười đắc ý...
.................................................. .....................................
Trong phòng , Ngọc nhẹ nhàng sơn từng kẽ bóng tay , bóng lưỡng....cười thích thú -" Lũ người ngu ngốc , sao mà dễ bị lừa thế ...chả uổng công mình chuẩn bị con gián ...."
Ngọc vuốt lại mái tóc ...tự ngắm mình trong gương ...đưa tay lần theo từng nét trên gương mặt ..*cười* ...giọng ngọt ngào -" Để xem ...biết đâu ngày mai sẽ có chuyện vui hơn ....lần này sẽ là ai đây nhỉ ...."
Dê trưởng Hải vừa đạp xe vừa xoa xoa vết bầm trên mặt....*rên rỉ*...Hôm qua nó nhào vào can Lâm và Tuấn Anh nên bị dính "chưởng"...
Hải lo lắng ko biết làm thế nào để Lâm bớt ủ rũ , chứ cứ thế này cả lớp cũng khó mà yên thân bởi tính cộc cằn của Lâm,...
Hải đang dắt xe vào trường thì một bàn tay đập mạnh vào lưng khiến nó nhăn mặt.
" Đau quá ! ai vậy !" - Dê trưởng Hải quát
Lâm cười nham nhở -" Hahaa ! Hôm nay "đại ca" đi sớm thế ! hahaa !!!!"
Dê trưởng Hải hơi ngạc nhiên vì thái độ khác thường của Lâm...* nhíu mày*
Lâm quàng vai Hải bước vào trường , nó cứ cười suốt , cười từ cổng cho đến giữ sân , cười từ giữa sân cho đến cửa lớp , cười từ cửa lớp cho đến bàn...cười một mình , cười như một thằng điên !
Hải hất tay nó ra -" Thôi đi mày ! cười đủ rồi ! điên vừa thôi ! đi chung ko khéo người ta tưởng tao khùng giống mày !"
Lâm vẫn cười , Hải nhăn mặt -" Thằng khỉ ! cười hoài ! chuyện gì vui vậy ! hôm qua còn như cái bánh bao nhúng nước cống , vậy mà hôm nay..."
Lâm ko để ý câu trêu chọc của Hải -" Tao điên kệ tao ! cứ để tao cười !"
Hỏi ra mới biết , đội bóng rổ của Lâm , tuy trận vừa rồi Lâm bị thương nên thua nhưng mà đội thắng bị bắt quả tang gian lận , loại khỏi vòng đấu nên đội Lâm đc chen vào danh sách thi vòng tiếp theo ...Lâm mừng là chuyện đương nhiên !
"Dê quĩ " Hà vừa vào tới lớp , thấy Lâm cười toe toét thì mừng thầm , vội mon men lại gần.
- Lâm ! Hôm nay có vẻ phấn khởi nhỉ ! Đóng tiền quĩ nhé !!!! - Hà cười một cách "thân thiện"
Lâm đứng dậy ,vẫn cười , chắc cơ thịt trên mặt nó vượt quá giới hạn đàn hồi rồi hay sao mà miệng ko thể trở lại như cũ đc nữa.
Lâm vỗ vai Hà -" Dê quĩ yên tâm ! sau này trúng số Lâm đóng gấp đôi , à ko , gấp 3 luôn !"
Lâm vừa nói vừa xoay người Hà lại , đẩy nó đi chỗ khác...Hà rủa thầm vài câu , mặt bí xị , Lâm là "kon nợ "khó đòi tiền nhất !
Tuấn Anh vừa xách cặp vào , tay nó có vài chỗ phải bôi thuốc đỏ....Nó nhìn Lâm..2 thằng con trai ko nhỏ nhen đến mức để tâm vụ đánh nhau hôm wa...
Lâm quàng vai thằng bạn -" Bang chủ cái bang ! đi uống n"c với tao ! hôm nay tao bao mày !!!!"
Tuấn Anh hất tay Lâm ra -" Mày ! đừng kiu tao là bang chủ gì gì đó nữa !!!!"
Lâm ngơ mặt , Tuấn Anh lắt đầu thở dài , vuốt tóc , hất mặt lên , *cười * - " Hôm qua mày ngủ trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm nên đâu thấy đc giây phút " thăng quan tiến chức" của tao ! Long trọng lắm ! Bây giờ , trân trọng giới thịu với mày , tao - là Bí thư lớp 12DÊ !! Mày phải gọi tao là "Dê Bí Thư" !! Tao không còn là bang chủ cái bang của " ngày xưa" nữa !!Ok? hiểu chưa em giai?"
Cái mặt Tuấn Anh bây giờ nó...chảnh pà kố ! Khiến Xuyến ngồi bên kia đưa tay ngoắc ngoắc -" Tuấn Anh ! leo xuống ! cao quá rồi ! té bể mặt bây giờ !"
Lây xua tay -" Mày là Bang chủ hay dê dê gì đó cũng đc ! đi với tao !"
.................................................. .......
.................................................. .................................................. .
"Tuấn Anh ơi ! mua n"c giùm Ngọc nhé ! Căn tin xa quá....!" - Giọng "thánh thót" của Ngọc vang lên...
Tuấn Anh đưa tay vuốt tóc -" Ok ! chuyện nhỏ hơn con thỏ !"
Thấy Ngọc là mắt nó sáng hơn đèn ne-on
" Tuấn Anh ! Ngọc mỏi tay quá ! chép bài dùm Ngọc tí nghen !"
Mấy câu đại loại như vậy cứ vang lên mãi...
Lâm gục mặt xuống bàn ngủ sau một trận cười đến rách cả mép miệng...
Chuông reo...cả bọn nhao nhao đi xuống sân tập thể dục ....Lâm gãi đầu , dụi mắt , ngáp dài đi cuối....
Ngọc hối hả đi ngược lại , gập Lâm , Ngọc cười -" Lâm ơi ! Ngọc để quen cái nón trong lớp ! Phiền Lâm lên lấy giùm Ngọc nha ! nha !!!"
Lâm nhìn Ngọc, mặt nó lạnh như băng , đôi mắt không chớp....nhìn mặt nó lúc này xứng đáng thủ vai thần chết hơn cả Jonhny Trí Nguyễn ..nó bước thẳng , đi tiếp , như thể ko nhìn thấy Ngọc.
Ngọc tỏ vẻ lúng túng -" Ơ kìa ! Lâm ! Lâm !!"
Lâm chả thèm quay mặt lại....
.................................................. ..........
Tập thể dục xong , cả bọn nhao nhao về lớp.Lâm ngồi xuống ghế đá mé sân trường...
Hải bước tới , ngồi xuống bên cạnh Lâm -" Mày nè ! tao...ban nãy ở hành lang tao thấy mày ngó lơ Ngọc !"
Lâm gãi đầu , mắt lơ đãng -" Ừ ! thì sao !"
" Dù mày không thích Ngọc thì cũng không nên ghét nó vậy chứ ! mà nói thật thì tao không nghĩ ra đc lí do nào khiến mày ghét Ngọc như vậy cả ! Tạo thấy Ngọc cũng hoà đồng , cũng quan tâm mọi người, cũng.. "
"Thôi đi !" - Lâm chen ngang câu nói của Hải -" Con nhỏ chết tiệt đó tốt trong mắt mày , hoà đồng trong mắt mày...nhưng tao thì khác...tao...."
Lâm kể lại tất cả những gì nó biết về Ngọc cho Hải nghe , kể tất cả....
...
Dê trưởng Hải thừ người, cười gượng giụ , mồ hôi chảy dài trên mặt -" Thật không mày ! đừng thấy tao "ngây thơ hồn nhiên" rồi lừa tao à nha ! "
Lâm gãi đầu , nó đưa mấy tin nhắn của thằng bạn cho Hải xem ,mấy tin nhắn đã báo cho nó biết bộ mặt thật của Ngọc ấy...
Hải đọc xong thì lặng thinh , đứng dậy , bỏ đi....
Lâm vội chạy theo -" Mày định sao?"
Hải trầm ngâm -" Tao không biết !"
" Nói ra không mày?"
" Nói ra làm gì?" - Hải hỏi
Lâm ngạc nhiên tr"c thái độ bình thường quá đỗi của thằng bạn -" Nói cho mọi người biết chứ chi !"
" Tao ko biết tại sao Ngọc phải giả tạo như vậy , nhưng ắt là có lí do riêng , chỉ cần không ảnh hưởng đến lớp , tao thà giả vờ ko biết !"
.................................................. ............................
Lâm lắc đầu tr"c cái suy nghĩ ngô nghê của thằng bạn " Nếu ko làm hại tới lớp thì tao vờ như không biết"
Hải và Lâm lê chân dọc hành lang , vừa tới cửa lớp , hai thằng giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi mọi người trong lớp xầm xì , bu lại một góc.
Lâm và Hải chen vào đám đông mới thấy...
Tùm lum tiếng nấc vang lên...của Ngọc và của...Hà
Ngọc lau nước mắt -" Không...không ngờ...Hà ghét Ngọc vậy sao...hix hix..."
Hà cũng nức nở níu chặt tay Phương , run rẩy, mắt nó đỏ ké , ngấn nước -" Không...không phải Hà làm mà Ngọc ơi..hix.."
Phương thì bối rối không biết nói thế nào..-" Hai...hai bạn bình tinh..nín đi mà..." , mắt nó cũng đỏ lên rồi , khó xử
Mọi người thì thầm , xì xào , người thì dỗ Hà , kẻ thì dỗ Ngọc
Hải vội chen vào -" Chuyện gì từ từ Hải sẽ giải quyết rõ ràng , mọi người cứ giải tán đi , bình tĩnh !!!"
Câu khẳng định của lớp trưởng Hải khiến mọi người có vẻ an tâm hơn , ai nấy giải tán ra...dê trưởng Hải nói lớn giọng vậy thôi chứ nó còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nữa là...
Xuyến vén nhẹ mái tóc Hà , an ủi...
Hải và Lâm kéo Phương qua một góc vắng. Phương gắt -" Dê trưởng đi đâu vậy , Phương quýnh quáng đến không biết phải xử như thế nào...!!"
Dê trưởng Hải gãi đầu -" Ừ thì..mà Phương nói cho Hải nghe , chuyện gì xảy ra vậy?"
Phương bắt đầu kể lại...
Ban nãy , khi mọi người vửa tập thể dục xong trở lại lớp , thấy Hà đã ở sẵn trong lớp , tay cầm kéo...trong khi nhưng cuốn vở của Ngọc để trên bàn lại bị cắt nham nhở...ai mà không nghĩ là...Ngọc khóc thét lên đổ tội cho Hà còn Hà thì cũng nức nở biện hộ...Học chung với Hà mấy năm , Phương ko nghĩ ra lí do hà làm thế là gì...nhưng sự việc phơi ra tr"c mắt ai mà nghĩ khác đc
Phương nói xong chạy về lớp -" Phương phải vào coi sao , Hải nghĩ xem cách gì giải quyết đc đây.."
...
Chờ Phương đi khất Hải mới nhăn trán mà suy nghĩ -" Lâm thấy sao?"
Lâm gãi đầu -" Còn ai trồng cà chua đất này nữa !"
Hải sửa -" Ai trồng khoai lang đất này mới đúng chứ !!! Mày nói là Ngọc đấy hở?"
Lâm gật đầu khẳng định -" 1000% lun ! chắc chắn là kon nhỏ đó bày trò rồi !"
Hải suy ngẫm , vẻ mặt đăm chiêu..
Lâm quàng vai Hải -" Mày đã từng nói nếu ko làm hại tới lớp thì mày vờ như không biết, vậy bây giờ thì hại rồi đó , mày nghĩ sao ? hhaa!!"
Hải nghiêm mặt -" Nếu chuyện này thật sự là do Ngọc cố tình làm ảnh hưởng đến lớp thì..."
.................................................. ....................
Hải vào lớp...thấy Xuyến còn đang dỗ dành Hà , Hải nói -" Hà nín đi ! lát nữa cuối giờ ở lại gặp Hải một tí nghen !!!"
Hà dụi mắt , gật đầu...Xuyền vỗ vai nó vài cái rồi trở về chỗ ngồi. Lâm cũng lê chân về cuối bàn , đi ngang qua bàn Ngọc , Ngọc cũng còn đang nức nở níu tay Tuấn Anh -" Ngọc không ngờ Hà lại làm vậy......Ngọc đâu làm gì quá đáng....mà Hà lại...."
Lâm tức mình đấm tay thật mạnh xuống bàn , quát -" Im đi ! chưa chắc là Hà làm đâu mà cứ nói thế ! Cái đồ..."
Tuấn Anh gõ nhẹ vào tay Lâm -" Thôi mày ! đi chỗ khác dùm tao đi !"
Lâm gãi đầu bước đi nhưng lòng vẫn còn hậm hực...
.................................................. .............
Cuối giờ , Dê trưởng Hải ngó Lâm ra hiệu , Lâm gãi đầu xếp sách vở vào cặp.
Ngọc cũng có ý muốn ở lại để xem Hà sẽ nói gì với Hải , Ngọc kéo nhẹ tay Hải -" Ngọc cũng ở lại !!"
Dê trưởng Hải khó xử , Lâm định xoa tay đuổi thẳng thì Xuyến lù lù xuất hiện vờ vỗ vai Ngọc , gượng cươì -" Ngọc , đi uống nước với Xuyến nhé !!!"
Ngọc định từ chối nhưng Xuyến cứ nài nỉ mãi khiến Ngọc cũng phải gật đầu...Hải thở phào , Xuyến nháy mắt với Lâm , Lâm giơ ngón cái ,ra hiệu "làm tốt lắm !"
....
Hải nói nhẹ -" Hà ! kể cho Hải nghe đi ! chuyện là thế nào !!"
Lâm lặng thinh , chú ý nghe. Hà kể...
" Lúc ra chơi , Hà ko tập thể dục , Hà xuống phòng y tế để xin dùm Ngọc mấy viên thuốc nhức đầu vì Ngọc nhở Hà , Hà là người quay lại lớp đầu tiên. Lúc vào , Hà thấy trên bàn mình để sẵn cây kéo , không biết là của ai , Hà chỉ tiện tay cầm lên thôi , đúng lúc cả lớp vừa vào , phát hiện ra sách vở của Ngọc bị cắt nham nhở...ai nấy đều nhìn vào cây kéo trên tay Hà rồi nghi cho Hà..nhưng Hà thật là ko làm chuyện đó mà..."
Nói đến đây Hà lại nức nở , vai nó run run...-" Hải tin Hà ko? Lâm có nghĩ là Hà làm ko?"
Hải cười -" Hà hỏi gì kì vậy? Sao Hải lại nghi cho Hà ! Hà cứ về đi , đừng suy nghĩ nhiều , Hải hứa sẽ giải quyết cho ra vụ này ! ok?"
Hà lau nước mắt , xách cặp -" uhm !!!"
...
Chờ Hà đi khuất , Hải trầm ngâm nhìn Lâm -" Mày nghĩ sao? "
Lâm gãi đầu -" Nghĩ gì nữa , rõ ràng là kon Ngọc cố tình đưa Hà vào tình thế khó xử như vậy , nghĩ chi cho nhức óc !"
Hải nghiêm mặt -" Không có chứng cứ , nói ai tin mày !"
Lâm nhìn Hải -" Nếu bây giờ mà có " tên đó " ở đây thì chuyện này đc giải quyết dễ dàng rồi !"
- Mày đang nói...."tên đó"....- Hải nhíu mày
-Uhm...- Lâm gật đầu
Hải quay lưng đi , nói vọng lại -" mày nên nhớ "tên đó" bây giờ còn đang nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện..không có chuyện xuất hiện ở đây đâu !!!"
.................................................. ............
Lâm nhìn Hải xách cặp đi....nó chỉ biết gãi đầu, thở dài ...cứ mỗi lần nhắc đến "tên đó" thì Hải lại trở nên khó tánh như thế...mà Lâm ngẫm lại , dùng từ "tên đó" cũng không đúng...vì ít ai dùng từ này để nói đến..một đứa con gái...
......
Xuyến đạp xe thật nhanh....rẽ vào một ngõ vắng...vốn là đường tắt đến bệnh viện , con đường này nó đã thuộc nằm lòng...nó cố ngó ngang..hi vọng ko gặp người quen.
Nắng , mồ hôi tay nó rịn ra ướt cả tay lái...
Xuyến vội rẽ vào cổng sau của bệnh viện...gửi xe rồi chạy lên lầu...
Nó lướt qua mấy bóng áo trắng y tá...ngó thấy y tá quen , nó níu tay lại -" Chị ơi ! bệnh nhân phòng hồi sức số 18 có trong phòng không chị? "
Chị y tá cười với nó -" Đang trong phòng đấy em , người nhà mới bắt lại vì định trốn viện đi nữa đấy , em có vào thì khuyên giùm chị vài câu chứ cứ thế này thì...bao giờ mới khỏi..."
Xuyến vội chào chị rồi chạy đi....
Khoa hồi sức...phòng số 18...
Xuyến đầy cửa thật mạnh...
"tên đó" đang ngồi trên giường , mặc bộ đồ bệnh nhân trắng toát , lưng tựa vào gối...mắt cứ hướng ra cửa sổ...nhìn nắng...đôi mắt thất thần...tay buông lõng xuống....bất cần....
Thân thể băng bó nhiều chỗ...quấn băng trắng toát...cổ cũng quấn băng , tay chân cũng không chừa...mặt lại có nhiều vết trầy xướt...nhưng lần băng vẫn không dấu nỗi gương mặt thanh tú..đôi mắt đen láy mơ màng...và mái tóc huyền màu nâu hạt dẻ...
Xuyến lau mồ hôi trên mặt -" chào cậu !"
Cô gái quay qua nhìn Xuyến rồi nhích người chừa chỗ trống. Xuyến ngồi xuống -" Lại định trốn viện nữa à , cứ thế này thì..."
Giọng cô gái trong , nhưng nghe lại cảm thấy gắt - " Nằm đây hoài , tôi chịu không nổi "
Xuyến nhăn mặt -" bỏ kiểu xưng hô ấy đi nhé ! tớ đến đây để mượn một tí thông minh của cậu đấy...có chuyện rồi !"
Cô gái gương mặt vẫn thẫn thờ nhìn về phía xa xăm -" Kể !"
Xuyến bắt đầu kể..kể tất cả...kể từ lúc Ngọc chuyển về cho đến khi...
.....
"Hết !!!" - Xuyến nhấn âm -" Chuyện là vậy ! giải quyết sao giờ ! không khéo Hà khóc hết nước mắt lẫn nước mũi !"
Cô gái trầm ngâm -" Chuyện này để "ai kia" giải quyết là đc...cần gì đến tôi..."
Xuyến nhíu mày -" "ai kia"? Hải à? Hải và Lâm cũng đang tìm cách nhưng tớ nghĩ chuyện này ...tớ nghĩ hỏi cậu thì sẽ nhanh hơn..."
- Sao lại nghĩ là hỏi tôi sẽ nhanh hơn?...
- Nói chuyện kiểu này thì tớ nghĩ là cậu đã biết ai làm ra chuyện này rồi..
Xuyến nói tiếp -" Lâm cũng nhắc đến cậu , cậu ta nói -" nếu có "tên đó" ở đây thì..."
Khoé miệng cô gái khẽ nhếch lên -" Dám gọi tôi là "tên đó"..Lâm đúng là càng ngày càng...mà thôi , nể tình cậu chạy đến đây...tôi sẽ giúp...nhích lại đây....tôi chỉ nói một lần thôi...không nghe thì chịu...."
Đạp xe đến trường mà đầu óc Xuyến cứ suy nghĩ vẩn vơ , có thật là làm theo cách mà "tên đó" đưa ra sẽ có hiệu qủa ko ?....
Lâm và Hải cũng phải chi một số tiền cho cuộc điện thoại suốt đêm để tìm cách …
3 người ,… à ko ..4 người đều chờ kết quả …
……….
Lâm và Hải lại tụm vào một góc to , nhỏ bàn chuyện …Xuyến thì đăm chiêu với mớ "..." mà nó cất trong cặp ….
Tuấn Anh đứng trước cửa lớp , vuốt lại mái tóc bóng keo , chỉnh sửa áo quần rồi bước vào cửa lớp , lên giọng –" "dê bí thư" Tuấn Anh giá đáo !!!!"
Giọng eo éo của nó thu hút mọi người về phía cửa bằng ánh mắt tò mò , nhưng khôngg phải tò mò nhìn nó mà là nhìn người sau lưng nó – Hà .
Hà ôm cặp vào lớp mà ko dám ngước mặt lên , nó sợ bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của mọi người …
Xuyến nắm tay nó thật chặt theo kiểu an ủi , nhưng thật ra Xuyến cũng lo lắng lắm …nhớ lại cuộc đối thoại hôm qua trong bệnh viện …
…
Sau khi nghe "tên đó" nói xong , Xuyến giật mình –"Cậu nghi là Ngọc ư ?"
"tên đó" vẫn lạnh giọng –" Thử nghĩ mà xem , lớp ta từ tr’c đến giờ học chung mấy năm , đã bao giờ xảy ra chuyện tương tự vây đâu , từ khi cô ả vào mới bắt đầu, không nghi cô ả thì nghi cho ai ? Hà ư ? Hà ko phải là đứa dám làm vậy đâu ! "
Vẫn giọng tự tin –" Hơn nữa dựa vào thái độ của Lâm ! Lâm dù hơi cộc tính nhưng cũng ko quát mắng con gái theo một kiểu khó ưa như vậy , nhất là với Ngọc - người mang bộ mặt hiền hậu theo như cậu nói , cho nên tôi nghĩ Lâm đã biết Ngọc có bộ mặt khác …không nghi cô ả thì nghi cho ai ! Tin tôi đi , cách này nhất định làm cô ả lòi mặt chuột ra …"
…
"tên đó" nằm trên giường bệnh , mắt vẫn nhìn đăm đăm ra cửa sổ …nhìn bầu trời xanh vô tận …*ngồi dậy* …cởi chiếc áo trắng bệnh nhân ra , khoác vội chiếc áo khoác 2 màu đen trắng …lại toan trốn khỏi bệnh viện …
Cuối giờ , mọi người chuẩn bị ra về ….Ngọc đưa tay lục cặp …tỏ vẻ mất một món đồ quan trọng ..nó tìm lại vài lần rồi đổ luôn sách vở ra mò …vẫn không thấy .
Ngọc bắt đầu ré lên , tất cả mọi người bu lại xung quanh nó ,
–" Chuyện gì vậy Ngọc?"
*nức nở* …-" Sợi dây chuyền vàng Ngọc cất trong cặp bị mất rồi !"
Mọi người nhốn nháo , sợi dây chuyền bằng vàng mà lị .
Lâm gãi đầu rồi lại gục mặt xuống bàn , "dê trưởng" Hải cũng gãi đầu không biết nói gì …"dê phó" Phương thì cuống cả lên .
Ngọc tuôn nước mắt –" Chắc chắn ..chắc chắn là có ai đó đã lấy của Ngọc mà …"
Phương vỗ vai –" Không …chắc ko phải đâu Ngọc , Ngọc cứ tìm kĩ thử xem !"
-Ngọc đã tìm rồi , chắc chắn là người trong lớp này lấy mà ! Ngọc không biết đâu ! nó đắc tiền lắm đó !!!
"dê trưởng" Hải thở dài –" Vậy Ngọc xét cặp mọi người đi !!!"
Tất cả đều đồng tình vì cho là lớp DÊ này từ tr’c đến nay chả ai ăn cắp của ai cái gì cả …
*Xét cặp* …cặp của Phương ko có ..cũng chả phải cặp của Tuấn Anh ..ko có trong cặp của Lâm ..rồi đến cặp của Hải ..cứ thế …
Đc một hồi …Ngọc moi ra đc sợi dây chuyền ..mọi người trố mắt nhìn nhau rồi …nhước mắt về phía chủ nhân của chiếc cặp – Hà !
Hà xua tay nức nở -" Không phải Hà mà !!!!"
Mọi người dường như chả để ý câu phân bua của Hà , sợi dây từ cặp nó mà , hơn nữa ..công thêm vụ lần tr’c …
Hà ôm mặt gục xuống , học chung bao nhiều năm …Hà ko nghĩ là mọi người lại nghi ngờ nó …nó ko làm ! nhưng biết giải thích thế nào …
Ngọc chỉ tay –" Không ngờ lại là Hà …Ngọc thật ko ngờ Hà lại …."
Hà run run , nó sợ …chưa bao giờ nó sợ như thế này …vì bạn bè ..chả ai tin nó cả …tất cả bạn bè đều nghi ngờ nó !Đau đến nghẹn lòng ...chỉ biết khóc ...khóc ...
Mọi người xì xào bàn tán .
---------------còn tiếp---------------
Hà Nội, 10:42 PM ~ 25/07/2010
@mode8x BC #mode8x