|
Ngược thời gian, lần theo kí ức, con trở về nơi tuổi thơ con với những chuỗi ngày hồn nhiên như cây cỏ, sống bình yên, vô tư trong vòng tay yêu thương, đùm bọc của mẹ, chợt con thấy lòng mình lâng lâng một cảm giác khó tả. Giờ đây, con muốn được sống lại trong những chuỗi ngày tươi đẹp ây, những chuỗi ngày mà có lẽ nó sẽ tồn tại mãi trong tâm trí của mỗi con người. Quên làm sao, hình ảnh đứa bé rụt rè nấp sau lưng mẹ trong những ngày đầu tiên đến trường. Mẹ thật dịu dàng biết bao, rồi cũng phải đến lúc con rời vòng tay yêu thương của mẹ để bước vào thế giới khác. Rồi cấp một, con như một chú chim non rời tổ mẹ tập bay bằng chính đôi cánh nhỏ bé của mình, để làm quen với thế giới bên ngoài. Mỗi năm học mới lại đến với con, trước ngày khai giảng, đêm đó mẹ không ngủ được, mẹ lo chuẩn bị quần áo mới cho con ngày khai trường. Những nỗi lo toan của mẹ lúc đó dường như con không hiểu hết, mẹ ạ! Rồi cấp hai, con gái của mẹ đã lớn thêm được một chút, nhưng cũng là lúc bố, mẹ phải khổ vì con quá nhiều. Con biết rằng, dù có khỏe mạnh đến đau thì chắc chắn ai cũng sẽ một lần bị ốm, dù nặng hay nhẹ. Và con cũng vậy, nhưng con từ nhỏ sinh ra đã ốm yếu, đau triền miên, mẹ đã không quản khó khăn nuôi con khôn lớn và giờ đây bốn năm cấp hai là bốn năm mẹ khổ quá nhiều vì con! Mà có lẽ là năm lớp tám và lớp chín là thời gian mẹ khổ vì con nhất... Đầu năm lớp tám, một căn bệnh quái ác đã đến với con, những cơn đau cứ hành hạ con hết ngày này qua ngày khác, mẹ lo lắng và chở con đi khám bệnh, rồi uống thuốc, nhưng càng ngày bệnh của con càng nặng thêm, người con càng ngày càng gầy gò và xanh xao hẳn đi, biết bao đêm mẹ không ngủ được. Những cơn đau quái ác triền miên đến với con toàn những lúc mà nó không nên đến, đó là lúc nửa đêm khi con đang say giấc và những lúc con đang học trên lớp. Mỗi lần cơn đau ập đến vào lúc nữa đêm, mẹ không chợt mắt được, con chỉ biết khóc, những chiếc gối không giúp con đỡ đau chút nào(khi bị đau thi cô bé xé gối, lôi mùng màn để cố không nghĩ tới nỗi đau đang chịu đựng). Con xin lỗi vì trong cơn mê man con lại gọi mẹ, đạp giường, đạp chiếu, con khóc khờ cả người đi. Mẹ dùng chai đựng nước ấm lăn cho con đỡ đau, rồi từ lúc nào con đã thiếp đi không biết, nhưng mẹ thức cả đêm lăn cho con được yên giấc. Rồi như con không thể chịu nổi nửa, những đêm sau đó bệnh của con lại càng nặng thêm nửa, con đã ói ra máu làm bố mẹ càng thêm lo, rồi quyết định đưa con đi khám bệnh ở nơi các bác sĩ, bệnh viện có trình độ kĩ thuật cao hơn để tìm ra bệnh cho con. Sáng hôm sau, bố tiễn mẹ và con lên xe, con thấy được những điều lo lắng trong mắt mẹ. Đến nơi, khi kiểm tra xong thì con và mẹ nhận được giấy báo kết quả, cuối cùng cũng tìm ra bệnh của con. Mẹ như chết lặng khi nhận được kết quả về bệnh của con, và bác sĩ bảo là con phải nhập viện, chưa bao giờc on lại thấy mẹ lo lắng như vậy, và con là một cô bé quá nhút nhát và sợ sệt, con sợ nhập viện, con sợ phải nằm viện, con năn nỉ mẹ đừng cho con nhập viện, làm mẹ thêm quíu theo con. Mẹ điện thoại về hỏi ý kién của bố và bố đã quyết định không cho con nhập viện nữa vì bệnh viện cũng chưa có thuốc đặc trị cho bệnh của con. Mẹ và con lại lên xe về nhà chờ đợi trong vô vọng, vì bệnh của con chỉ có thể uống thuốc đặc trị thì mới khỏi hẳn, nhưng nguồn thuốc lại phải được tài trợ gửi về từ nước ngoài cho các bệnh viện của các tỉnh thành trong cả nước. Mẹ và con đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng mẹ đều thất vọng trở về, khi không có thuốc, nguồn thuốc lại đang khan hiếm. Càng ngày con càng sa sút, người xanh xao, ốm yếu hẳn đi, những buổi học trên trường của con như những cuộc chạy đua với thời gian, giữa những buổi học con thường lên cơn đau dữ dội, các bạn lớp con lo lắng, gọi điện báo về nhà cho mẹ, mẹ lại lật đật bỏ tất cả công việc ở nhà chạy ra trường chở con về, ngồi sau lưng, nằm dài ôm lấy mẹ, con cảm nhận được tim mẹ đập loạn nhịp, con thương mẹ quá! Có một lần đêm đó con không ngủ được, con nằm cạnh phòng bố mẹ, con nghe thấy tiếng mẹ khóc, nhìn mẹ gầy gò và xanh xao đi nhiều, những nếp nhăn đã dần xuất hiện trên khuôn mặt mẹ. Mẹ nói với bố trong tiếng khóc: " Bây giờ, có phải bán nhà cũng phải lo cho con, một tia hy vọng cuối cùng cũng phải thử, nó là con gái, tôi không muốn..." . Nghe những lời mẹ nói với bố, trái tim con như có một bàn tay bóp chặt, đau nhói nơi lồng ngực, con khó thở quá! Chưa lúc nào con cảm thấy có lỗi với mẹ như vậy, con xin lỗi! Con đã làm mẹ khổ quá nhiều vì con rồi! Lúc đó, cũng chính là thời gian con tuyệt vọng nhất, cuộc sống đối với con chỉ còn đếm từng ngày, từng giờ trôi qua đi. Sự sống đối với con quá mỏng manh, con đã thực sự cạn kiệt hết sức lực rồi! Nhưng mẹ biết được nỗi thất vọng của con, mẹ khuyên con " hãy cố gắng vượt qua, có phải mất hết của cải trong nhà để chữa bệnh cho con mẹ cũng sẽ cố gắng, con ạ! Cố lên con nhé! Hãy nhớ con luôn có bố mẹ bên cạnh con! CỐ LÊN! " . Những lời mẹ nói như tiếp thêm sức mạnh để con vượt qua, mẹ ơi! Con sẽ cố gắng, mẹ ạ! Con sẽ không để mẹ phải buồn vì con nửa đâu! Cứ như thế, hằng ngày con phải uống thuốc để cầm cự qua những cơn đau dữ dội kia. Ánh mắt mỏi mòn của mẹ nhìn theo bao thuốc trên tay bác sĩ, phờ phạc. Căn bệnh quái ác nó hành hạ con đến mức không cho con ngủ yên rồi lại làm phiền đến mẹ. Chốc chốc, mẹ đặt tay lên trán con, rồi lắc đầu, thở dài. Bàn tay ấy không được mịn màng, nó chai xốp và chai sần lại, nhưng bàn tay ấy đã tần tảo nuôi chị em con ăn học. Con lên cơn sốt, rồi như bất tỉnh, có cái gì đó thúc đẩy con gượng dậy nhưng dù cố gắng đến đâu thì con vẫn không làm được...Rồi thời gian chờ thuốc càng kéo dài, sự sống của con như ngọn đèn sắp cạn dầu, mẹ lo lắng, khắc khoải, đã bao đêm mẹ không ngủ được. Mẹ mua tất cả những món mà con thích ăn, thích uống, mặc dù con không ăn uống không được là bao nhiêu. Rồi vào một buổi chiều đẹp trời, khi con đang nằm nghỉ sau khi vật vã với cơn đau, người con đẫm mồ hôi, cả người khờ đi, không còn chút sức lực nào cả. Chưa bao giờ mẹ khóc trước mặt con cả, con biết mẹ đang cố gắng mạnh mẽ để giữ niềm tin và tiếp thêm nghị lực cho con vượt qua căn bệnh này. Nhưng mẹ chạy vào và đến bên con, mẹ nghe nói ở Quy Nhơn đã có thuốc chữa bệnh cho con, mẹ tất bật chạy đi chuẩn bị cho sáng mai hai mẹ con lên đường, mẹ nuôi biết bao hy vọng vì con. Đến nơi làm tất cả các xét nghiệm, người con mệt lã, mẹ và con cứ tưởng uống thuốc xong là về ngay luôn, nhưng không phải vì con và mẹ nghĩ, bác sĩ bảo con phải nhập viện để chữa trị thêm vì bệnh của con đã quá nặng, con như muốn ngã quỵ xuống, con không muốn nhập viện, rồi con làm mẹ khóc theo con luôn. Mẹ bảo: " Con phải cố gắng lên, chỉ nằm viện một thời gian thôi, rồi khỏi bệnh con sẽ được về nhà, đến trường học tập với bạn bè và thầy cô nữa mà!" . Mẹ ơi, con xin lỗi, con sẽ nghe lời mẹ, cố gắng nằm viện một thời gian để chữa bệnh. Con sẽ cố gắng! Thời gian con nằm viên, lại làm mẹ thêm khổ, ngày nào con cũng phải chuyền nước, mẹ canh cho con ngủ, mua rất nhiều thức ăn cho con nửa. Mẹ lo từng li từng tí một, con thương mẹ quá! Rồi thời gian nằm viện cũng kết thúc, căn bệnh quái ác cũng phải đầu hàng vô điều kiện với mẹ. Con khỏi bệnh là niềm vui sướng, hạnh phúc của cả gia đình, bên phía ngoại, phía nội ai cũng vui mừng, và nhất là niềm hạnh phúc của mẹ. Về đến nhà, bà con hàng xóm ai cũng đến thăm con, động viên, con thấy được niềm vui trên khuôn mặt mẹ. Nhưng tối đó, mẹ vẫn phải thức trông cho con ngủ. Mẹ mệt lã sau những chuyến đi dài hết Đà Nẵng, Sài Gòn rồi Quy Nhơn, mẹ thiếp đi, còn con thì vẫn không sao ngủ được, lâu lắm rồi con mới được nhìn kĩ gương mặt mẹ, con nhận ra rằng mẹ đã gầy gò và xanh xao đi rất nhiều, những nếp nhăn xuất hiện ngày càng nhiều thêm. Đôi mắt mẹ đã sâu thăm thẳm giờ càng thêm hốc hác, đôi môi không còn mang màu đỏ hồng như trong ngày cưới bố con mà giờ chỉ còn độc cái màu tím nhàn nhạt, đôi lúc, nó thâm lại. Nghĩ mông lung con cũng thiếp đi..... Thời gian trôi qua nhanh thật, thấm thoát đã cấp một, cấp hai, và bây giờ là cấp ba....len lỏi trong kí ức. Chỉ còn một năm nửa là con phải xa mẹ, mặc dù mười bảy năm qua con chưa từng một ngày nào sống không có mẹ bên cạnh, che chở, chăm sóc, yêu thương... Cánh cửa đại học đang mở rộng chào đón con. Giờ đây, con không còn là cô bé nũng nịu của ngày xưa, con đã trưởng thành. Đúng như lời mẹ nói, nay con đã là một cô bé nữ xinh cấp ba tung tăng trong gió cùng tà áo dài trắng tinh khôi, bay thấp thoáng đau đây trong ánh mắt đầy niềm tin và hy vọng của mẹ nơi con. Đôi lúc, con nhìn về khoảng trời xa xăm, phân vân không biết ngày mai sẽ tốt đẹp hay khó khăn, thắc mắc con đường phía trước sẽ như thế nào?! Bất giác con nhận ra rằng, dù có bay nhảy đi xa, dù có tò mò lắm về thế giới rộng lớn bên ngoài, nhưng lòng con vẫn luôn hướng về mẹ. Mẹ! Tiếng gọi thân thương mà sao thiêng liêng quá! Nó sưởi ấm tâm hồn con mỗi khi lạnh giá, nó lấp đầy những khoảng trống nơi trái tim con, nó động viên, an ủi con những lúc con gục ngã, nó soi sáng bước chân con trên mỗi chặng cuộc đời. Và con biết rằng, con có mẹ là bến đỗ bình yên... Con cảm ơn cuộc đời này vì con có mẹ. Mẹ ơi, con muốn nói một điều mà lâu nay con luôn giấu kín trong lòng. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhất trên đời! Con yêu mẹ nhiều nhiều lắm, mẹ ạ...
CBT
| |
Mon Nov 22, 2010 7:28 pm by Jos.long